VĂN KHUYẾN TU (2)
Từ vô-thỉ một màu thanh-tịnh
Vẫn bao la chẳng bến chẳng bờ
Không, không dơ sạch, sạch dơ
Không tăng, không giảm hư-vô không bằng
Lạc một bước sa chân mang hổ
Phải vô-minh lắm nỗi truân chuyên
Vào ra lục-đạo triền-miên
Làm thân tứ-loại thảm phiền biết bao
Gây tội ác càng cao càng nặng
Núi thiết-vi khó đặng thoát ra
Ở trong khắp hết Ta-bà
Mang thân thọ khổ kể mà sao xong
Thế có lẽ theo dòng bể khổ
Cho rằng vui mà nỡ đắm say
Một mai thân đã đến ngày
Ôi thôi! Hồn biết giờ nầy đi đâu?
Hoặc địa-ngục, hoặc đầu-thai thú
A-Tu-La, ngạ-quỉ chăng là
Ngục hình thọ khổ kêu la
Súc sanh đày đọa Tu-La ưu-phiền
Lũ ngạ-quỉ huyên-thiên vô-số
Chịu đoái-hoài lữa đỏ tứ-tung
Xung quanh những cảnh não nùng
Lâm ly thống thiết khôn cùng xót xa
May gặp lúc người ta để bước
Chốn trần-gian mà lướt chông gai
Kẻ mê đắm đuối hướt hài
Mãn rôì thế cuộc hình hài ra tro
Còn kẻ trí tò mò xét nghĩ
Cái thân nầy có tý nào vui
Trải qua một cuộc tới lui
Lưng còm gối mỏi xa trời gần hang
Để mắt ngó gò-hoang nghĩa-địa
Cỏ xanh rì mai mỉa người ta
Kẻ giàu người khó khác thôi
Mãn phần rồi cũng về nơi chốn nầy
Kẻ sang trọng với người hèn hạ
Ba tấc hơi mồ mả chung đây
Người già người trẻ bằng nay
Cũng đồng gởi xác ra ngoài gò hoang
Kìa phụ-nữ nọ chàng nam-tử
Lúc chung qui đều ngự cỏ xanh
Kẻ đuôi người điếc lưu-manh
Hồn qui dị lộ gởi mình hang sâu
Kẻ vương-bá công-hầu tể-tướng
Lâm trận đồ cũng mượn gò kia
Ai ôi ! nghĩ kỹ ai bì
Cái thân không thiệt hồn đi nơi nào
Sực tỉnh lại mau tu tập
Kíp qui-y Phật, Pháp cùng Tăng
Hôm mai giới-luật ân-cần
Chuyên câu niệm Phật độ thân cho rồi
Kìa cực-lạc là nơi an-dưỡng
Đất lưu-ly vô-lượng khiết-tinh
Có ao thất-bảo quang-minh
Có sen chín phẩm lớn Kình bánh xe
Lại thất-bảo ngỏa ngoê đẹp đẽ
Nước bát-đức sạch sẽ tinh-vi
Bảy hàng cây báu lưu-ly
Lan-can bảy lớp ma-ni sáng ngời
Chim nói pháp hôm mai êm dịu
Hoa trên không nhiêu nhiểu khắp cùng
Khắp trong một sát độ-trung
Dị hương thanh nhạc vui mừng thảnh thơi
Nơi bảo toạ một tòa vương-pháp
A-Di-Đà nói pháp thuyết-kinh
Trang-nghiêm vô-lượng quang-minh
Hào-quang sáng chói ba thành mười phương
Đại-thế-Chí pháp-vương chi tử
Toạ liên-đài một chữ tiếp sanh
Tay cầm sen trắng thanh thanh
Bước đi thế-giới rung-rinh ba ngàn
Quán-Thế-Âm nghiêm-trang tự-tại
Chấp tịnh bình tay sái cam-lồ
Hóa thân khắp cõi hư-vô
Độ loài tam-giới tam-đồ vãng-sanh
Kẻ học Phật hiểu rành chơn-lý
Phật tức tâm lý sự tỏ tường
Tâm là tịnh khó nghĩ lường
Di-Đà cực-lạc tìm phương độ rồi
Khá suy xét ngộ rồi sẽ thấy
Ráng công-phu chớ cậy tài cao
Phải hành lục-độ dồi trau
Nhứt tâm trì niệm rồi sau đắc thành
Tín, hạnh, nguyện thi hành hằng bữa
Gắng ghi trau thở tấc lòng
Bồ-đề nảy nhánh đơm bông
Lên thuyền bát-nhã hội đồng pháp-thân
Khá ghi lời thuyết chánh chân.
Vẫn bao la chẳng bến chẳng bờ
Không, không dơ sạch, sạch dơ
Không tăng, không giảm hư-vô không bằng
Lạc một bước sa chân mang hổ
Phải vô-minh lắm nỗi truân chuyên
Vào ra lục-đạo triền-miên
Làm thân tứ-loại thảm phiền biết bao
Gây tội ác càng cao càng nặng
Núi thiết-vi khó đặng thoát ra
Ở trong khắp hết Ta-bà
Mang thân thọ khổ kể mà sao xong
Thế có lẽ theo dòng bể khổ
Cho rằng vui mà nỡ đắm say
Một mai thân đã đến ngày
Ôi thôi! Hồn biết giờ nầy đi đâu?
Hoặc địa-ngục, hoặc đầu-thai thú
A-Tu-La, ngạ-quỉ chăng là
Ngục hình thọ khổ kêu la
Súc sanh đày đọa Tu-La ưu-phiền
Lũ ngạ-quỉ huyên-thiên vô-số
Chịu đoái-hoài lữa đỏ tứ-tung
Xung quanh những cảnh não nùng
Lâm ly thống thiết khôn cùng xót xa
May gặp lúc người ta để bước
Chốn trần-gian mà lướt chông gai
Kẻ mê đắm đuối hướt hài
Mãn rôì thế cuộc hình hài ra tro
Còn kẻ trí tò mò xét nghĩ
Cái thân nầy có tý nào vui
Trải qua một cuộc tới lui
Lưng còm gối mỏi xa trời gần hang
Để mắt ngó gò-hoang nghĩa-địa
Cỏ xanh rì mai mỉa người ta
Kẻ giàu người khó khác thôi
Mãn phần rồi cũng về nơi chốn nầy
Kẻ sang trọng với người hèn hạ
Ba tấc hơi mồ mả chung đây
Người già người trẻ bằng nay
Cũng đồng gởi xác ra ngoài gò hoang
Kìa phụ-nữ nọ chàng nam-tử
Lúc chung qui đều ngự cỏ xanh
Kẻ đuôi người điếc lưu-manh
Hồn qui dị lộ gởi mình hang sâu
Kẻ vương-bá công-hầu tể-tướng
Lâm trận đồ cũng mượn gò kia
Ai ôi ! nghĩ kỹ ai bì
Cái thân không thiệt hồn đi nơi nào
Sực tỉnh lại mau tu tập
Kíp qui-y Phật, Pháp cùng Tăng
Hôm mai giới-luật ân-cần
Chuyên câu niệm Phật độ thân cho rồi
Kìa cực-lạc là nơi an-dưỡng
Đất lưu-ly vô-lượng khiết-tinh
Có ao thất-bảo quang-minh
Có sen chín phẩm lớn Kình bánh xe
Lại thất-bảo ngỏa ngoê đẹp đẽ
Nước bát-đức sạch sẽ tinh-vi
Bảy hàng cây báu lưu-ly
Lan-can bảy lớp ma-ni sáng ngời
Chim nói pháp hôm mai êm dịu
Hoa trên không nhiêu nhiểu khắp cùng
Khắp trong một sát độ-trung
Dị hương thanh nhạc vui mừng thảnh thơi
Nơi bảo toạ một tòa vương-pháp
A-Di-Đà nói pháp thuyết-kinh
Trang-nghiêm vô-lượng quang-minh
Hào-quang sáng chói ba thành mười phương
Đại-thế-Chí pháp-vương chi tử
Toạ liên-đài một chữ tiếp sanh
Tay cầm sen trắng thanh thanh
Bước đi thế-giới rung-rinh ba ngàn
Quán-Thế-Âm nghiêm-trang tự-tại
Chấp tịnh bình tay sái cam-lồ
Hóa thân khắp cõi hư-vô
Độ loài tam-giới tam-đồ vãng-sanh
Kẻ học Phật hiểu rành chơn-lý
Phật tức tâm lý sự tỏ tường
Tâm là tịnh khó nghĩ lường
Di-Đà cực-lạc tìm phương độ rồi
Khá suy xét ngộ rồi sẽ thấy
Ráng công-phu chớ cậy tài cao
Phải hành lục-độ dồi trau
Nhứt tâm trì niệm rồi sau đắc thành
Tín, hạnh, nguyện thi hành hằng bữa
Gắng ghi trau thở tấc lòng
Bồ-đề nảy nhánh đơm bông
Lên thuyền bát-nhã hội đồng pháp-thân
Khá ghi lời thuyết chánh chân.
Nhận xét