TRÍCH TỪ HÓA GIẢI LÒNG OÁN HẬN SÂU NẶNG

Ngày nay số người hoằng pháp, người tu hành quá ít.

Người hoằng pháp phải thật sự tu, không chỉ chuyên tâm học kinh giáo mà còn phải dấn thân phục vụ thì mới có thể dạy người, giáo hóa chúng sanh. Thân phận xuất gia và tại gia là như nhau, hoàn toàn bình đẳng. Năm xưa Thế Tôn còn tại thế đã thị hiện cho chúng ta xem: một vị là Thích Ca Mâu Ni Phật thị hiện phật xuất gia, một vị là Cư Sỉ Duy Ma thị hiện Phật tại gia. Đó là hai vị Phật đồng thời ở thế gian. Hai vị này địa vị bình đẳng, không hề khác biệt. Tại gia và xuất gia có thể thành Phật như nhau, có thể hoằng pháp lợi sinh, phổ độ chúng sinh như nhau. Kinh Duy Ma Cật, các đệ tử lớn của Thế Tôn: Xá Lợi Phất, Mục Kiền Liên, Ca Diếp,... nhìn thấy cư sĩ Duy Ma liền đảnh lễ ba lạy, nhiễu quanh phía hữu ba lần.

Điều đó cho thấy, do chúng ta si mê hoặc điên đảo, có phân biệt, chấp trước, khi vừa xuất gia mặc áo tu sĩ thì liền xem thường người tại gia. Thật sai lầm ! Cho nên người xuất gia ngày nay tạo tội nghiệp nặng hơn thời trước. Nhiều vị tu hành không bằng người tại gia do không hiểu được đạo lý này, cho rằng khi vừa mặc y áo vào thì trở thành bậc bề trên, hơn tất cả, không ai có thể so sánh được. Tâm ngạo mạn đã sinh thì tội nghiệp này sẽ rất nặng, chướng đạo bám theo. Phật Pháp là bình đẳng, Kinh Vô Lượng Thọ nói "thanh tịnh bình đẵng giác", không bình đẳng với người là một sai lầm. Chúng ta phải cảm tạ Phật Bồ Tát đã thị hiện như tấm gương để chúng ta xem thấu.
Chúng ta nghe kinh đều biết, không tu mười hạnh Phổ Hiền thì không thể viên thành Phật đạo. Thứ nhất "Lễ kính chư phật", chư Phật đó chính là tất cả chúng sinh, dù đó là muỗi kiến cũng đếu là Phật. Ai không đồng tình với ý niệm này thì " Lễ kính chư Phật" không cách gì tu được. Chỉ trừ riêng ta là một phàm phu, tất cả đều là Phật, tình dữ vô tình đều là Phật, nghĩ như vậy mới có thể tu hạnh Phổ Hiền. Hạnh Phổ Hiền cũng chính là "Thanh Tịnh Bình Đẳng Giác" . Đã tu hạnh Phổ Hiền thì trong gia đình cũng không còn cảnh bất hòa xảy ra, vì đã xem người nhà của mình đều là Phật , đều là Bồ Tát, chỉ mình ta là phàm phu, nghiêm cung kính cẩn họ thì oan kết gì cũng đều được hóa giải.

Xung đột chỉ phát sinh khi ta cảm thấy mình được, người khác không được, xem thường họ. Do đó câu nói của Lão tử " Hòa đại oán tất hữu dư oán" , tu hạnh Phổ Hiền thì dư oán không còn, oan kết được triệt để hóa giải gọi là "lễ kính ", cung kính tất cả. Thường ngày chúng ta bái sám đều mở sám văn chỉ biết tụng niệm làu làu nhưng không ứng dụng hành trì, vẫn còn vừa mắt cái này, ghét bỏ cái kia, như thế là gạt mình gạt người. Trên gạt Phật Bồ Tát, dưới gạt tất cả chúng sinh, giữa gạt chính mình, làm gì có công đức. Sám hối như vậy không được hiệu quả gì, tâm không chuyển đổi không bằng niệm câu A DI Đà Phật.

"Xưng tán Như Lai" . Như lai phải từ nơi "Tánh" mà nói, tương ưng với tánh đức là thiện, cần xưng tán; không tương ưng với tánh đức là bất thiện, bất thiện thì không nói, không hủy báng, cũng không tán thán. Bồ tát Phổ Hiền đối nhân xử thế tiếp vật như vậy, ai tạo ác lớn, ngài không nói một câu; ai tạo việc thiện dù rất nhỏ, ngài liền tán thán. Chúng ta nên theo đó mà ứng dụng.

Chúng ta là người đệ tử Phật thì nhất định phải y theo giáo huấn của kinh luận. Phật dạy chăm chỉ nỗ lực hành trì. Bắt đầu từ tam phước, sáu phép hòa, mười nghiệp thiện mà làm. Làm không được thì các thứ khác không cần phải nói. Về già tự suy xét mình đã làm được hay chưa? Tam phước: "Hiếu thân tôn sư, từ tâm bất sát, tu thập thiện nghiệp" đã làm được chưa? chưa được thì phải học, "sống đến già, học đến già, học không hết" ,nỗ lực mà học. Ngoài ra người học phật phãi biết cách duy trì mạng mạch phật pháp tức là ta làm nhiều công đức như in kinh ấn tống, hoặc có điều kiện thì nói pháp phập cho người khác nghe giúp đở họ tu . Đó là cách ta báo ân Phật, báo ân chúng sinh. Tu hành là việc của mình , hiện tại phải nổ lực , không nên giải đãi. Vì khi giải đãi , thì việc vãng sinh bị chướng ngại, cho nên việc gì cũng phải thật tâm.

Nếu xảy ra xung đột chúng ta phải biết truy nguồn gốc của xung đột để tìm cơ sở hóa giải và bắt đầu thực hành. Không được để tình huống "bằng mặt nhưng không bằng lòng" xảy ra, dễ xin ra oán hận, oán hận sinh ra tình chấp...,muốn hóa giải oán kết , mỗi người đều phải tu phá phẩm vô minh, chứng một phấn pháp thân, đến cảnh giới báo độ của chư Phật, "thật báo trang nghiêm độ của Chư Phật". Đây gọi là giải quyết triệt để cứu cánh viên mãn, việc này tương đối khó

Ngoài ra còn phương pháp khác, đó chính là mang nghiệp vãng sinh, sinh đến thế giới Tây phương cực lạc, thì vấn đề này cũng được giải quyết cứu cánh viên mãn. Cho nên câu nói của Lão Tử, chúng ta biết, ngay trong một đời này, nếu không sanh đến thế giới Tây Phương cực lạc thì rất khó hóa giải. Chúng ta xung đột với tất cả chúng sinh trên thế gian, phiền phức rất lớn, đời đời kiếp kiếp khổ không nói ra lời. Chúng ta có thể đi đến thế giới Tây Phương Cực Lạc, sau khi đi sẽ trở lại, thừa nguyện tái lai, giúp đở những chúng sanh khổ nạn. Tình kết mê đã quá nặng là gốc của khổ nạn, chúng ta đến giúp đở, làm người hóa giải. Chư Phật Bồ Tát ứng hóa ở mười pháp giới không gì hơn là người hòa giải.

Cuối cùng, tất cả chúng ta hãy đồng khích lệ lẫn nhau. Người xưa nói "nhiên tắc thánh nhân, thường thọ thiên hạ chi trách" là người tốt, học thánh hiền, đi con đường chánh pháp, ắt sẽ có nhiều người đố kỵ, hủy báng , nhục mạ, chúng ta phải chịu trách cứ của thiên hạ, không nên phát khởi oán hận trách cứ người khác thì oán hận từ vô lượng kiếp mới có thể hóa giải được.

TRÍCH TỪ HÓA GIẢI LÒNG OÁN HẬN SÂU NẶNG
PHÁP SƯ TỊNH KHÔNG
CẨN DỊCH : VỌNG TÂY CƯ SĨ


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

THUYẾT NÓI VỀ SÁT ĐẠO DÂM

QUAN ĐIỂM ĐẠO PHẬT VỀ BÙA CHÚ LỖ BAN VÀ NĂM ÔNG

CHỮ NHỊN