Bài Kinh Phật dạy về RỪNG


"...- Này các thầy tỳ-khưu! Như Lai nhắc lại, rừng có mười đặc tính; vậy mỗi vị tỳ khưu hãy học hỏi 10 đặc tính ấy để đem đến lợi lạc cho mình và cho giáo pháp.

Thứ nhất,
rừng luôn luôn tỉnh thức - vậy một vị tỳ-khưu phải luôn luôn tỉnh thức, bất luận ngày hay đêm.

Thứ hai,
rừng ẩn trong lòng mình rất nhiều loại gỗ quý; cũng vậy, vị tỳ-khưu phải phát hiện những đức tính quý báu trong tâm của mình.

Thứ ba,
rừng là nơi hằng trăm hằng ngàn chủng loại động vật, thực vật cộng cư - cũng vậy, trong tâm của chúng sanh cũng đang có hằng triệu, hằng triệu chủng tử tốt có, xấu có từ vô lượng kiếp đến nay đang sinh sống ở đấy.

Thứ tư,
trong lòng đất của rừng có nhiều mỏ vàng, mỏ bạc, mỏ kim cương - cũng vậy, trong tâm một vị tỳ-khưu cũng có những kho báu, đó là những thắng trí, những khả năng phi thường - nếu biết đào xới những vỉa quặng ấy.

Thứ năm,
cây cối trong rừng dù to, dù nhỏ, dù cao, dù thấp - thường nương nhau mà tồn tại - cũng vậy, trong giáo hội của Như Lai: tỳ-khưu, tỳ-khưu-ni, sa-di, sa-di-ni, ưu-bà-tắc, ưu-bà-di - người lớn, người nhỏ, người tốt, người xấu phải nương nhau mà tu tập.

Thứ sáu,
rừng là nơi giữ nước, là nơi tươm rỉ những dòng suối trong xanh - từ đó, tuôn chảy ra sông ngòi, ruộng vườn - nuôi sống muôn sinh. Cũng vậy, giáo hội của Như Lai là nơi lưu giữ chánh pháp, phát triển chánh pháp - những dòng giáo pháp trong xanh, tinh khiết, vô nhiễm - đổ tràn ra thế gian để đem đến hạnh phúc, an vui cho trời và người.

Thứ bảy,
rừng sợ nhất bị chặt phá, bị đốt cháy - cũng vậy, giáo pháp của Như Lai kỵ nhất là sự phá hoại từ nội bộ, bị đốt cháy bởi tham lam, dục vọng của một số tỳ-khưu tầm cầu danh vọng và lợi dưỡng.

Thứ tám,
rừng có thứ tự - cây cao, cây lớn, cây thấp, cây nhỏ và có cả cây nương nhờ - cũng vậy, trong giáo hội của Như Lai, mọi người phải biết tôn trọng hạ lạp, tuổi tác lớn nhỏ, đồng thời phải đùm bọc, che chở những người đang nương nhờ mình.

Thứ chín,
rừng là nơi điều hòa nhiệt độ cho trái đất - cũng vậy, giáo hội của Như Lai phải là nơi điều hòa sự an vui và hạnh phúc cho nhân quần, xã hội.

Thứ mười,
rừng hút bụi bặm, ô nhiễm trong không gian - rồi nhả hơi nước, tạo không khí trong lành để phụng hiến vô vị lợi cho đất trời; cũng vậy, chư vị tỳ-khưu, tỳ-khưu-ni sống giữa cuộc đời, phải gánh chịu, nhẫn chịu vào lòng tất cả mọi đắng cay, sự phỉ báng, sự dèm pha, mọi tiếng lời thị phi, tâm địa bất trắc, khó lường của chúng sanh - rồi ban rải tứ vô lượng tâm đến cho họ, cho thế gian nhiều khổ, ít vui này!..."

Namo Buddhaya

__(())__

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

THUYẾT NÓI VỀ SÁT ĐẠO DÂM

QUAN ĐIỂM ĐẠO PHẬT VỀ BÙA CHÚ LỖ BAN VÀ NĂM ÔNG

CHỮ NHỊN