KHẮC KHOẢI XUÂN VỀ



Xuân đã về dậy tình quê, non nước,
Nắng ấm xua tan rét mướt đông tàn.
Nô nức lòng người phấn khởi hân hoan,
Đón xuân đến mơn mang tình vạn loại.
Xuân đã về thỏa điều bao khắc khoải,
Giây phút sum vầy mong mỏi ngày đêm.
Như mẹ mong con dõi mắt bên thềm,
Xiêu dáng nhỏ, bước lênh đênh thấp thỏm.
Xuân đến rồi nhắc lòng vui sum họp,
Vạn nẻo chung về, ấm áp tình thương.
Lòng viễn du có chạnh nhớ quê hương?
Nghiệp cơm áo miên trường nơi đất khách.
Gấm thêu hoa mà lòng sao buồn trách,
Đường công danh dầu hiển hách dường bao.
Mãi chôn chân con hẹn đến xuân nào?
Tình quê mẹ vẫn rạt rào mong đợi!
Xuân ơi xuân, này xuân ơi có biết?
Lòng khách tha hương da diếc xuân về.
Bước đăng trình ôm trọn khối tình quê,
Nay xuân đến tràn trề bao nỗi nhớ…
Xuân ơi xuân, ấm tình xuân muôn thưở,
Đất mẹ hiền hòa che chở yêu thương.
Vẫn mong con thành đạt khắp muôn phương,
Ghi dấu mãi nguồn hương xuân vĩnh tuyệt ./.
ST


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

THUYẾT NÓI VỀ SÁT ĐẠO DÂM

Lời Khấn Nguyện Linh Thiêng

NỢ MẠNG CHÚNG SANH